Thursday, March 12, 2015

Chuyện cây Tung ở đền Ta Prohm

Một ngày xuân, con chim nhả một hạt Tung trên bức tường đá ở đền Ta Prohm.

Gặp nước mưa, hạt Tung nảy mầm thành một cây tung.

Ngay lúc vừa sinh ra, cây Tung đã nhận ngay ra số phận trớ trêu của mình: nó không mọc trên mảnh đất màu mỡ như những cây khác, mà lại mọc một bức tường đá!

Đối với cây, làm gì có gì khô cằn hơn đá!

Nó nhìn đám cây cối tươi tốt khoe sắc xung quanh mà thèm.

Nhưng nó biết nó không thể đua đòi với họ. Nó có số phận khác. Nó buộc phải sống theo cách khác.
Nó quyết định... không vươn lên!

Nó chỉ ra một ít lá để hít khí trời, để không tiêu thụ quá nhiều dinh dưỡng.

Nó tằn tiện từng tý dinh dưỡng hiếm hoi mà cái rễ của nó hút được từ bức tường đá và "đầu tư" số dinh dưỡng đó cho chính... cái rễ.

Nó kiên trì vươn cái rễ bé bỏng về phía đất, từng tý, từng tý, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.

Nó vẫn không chịu vươn lên cao và chỉ duy trì vài ba cái lá nhỏ để hít khí trời.

Nó biết đám cây tươi tốt xung quanh thường xuyên đàm tiếu với nhau về nó, nói xấu nó. Thậm chí có lúc nó còn nghe thấy họ gọi nó là "thằng còi" một cách miệt thị.

Nó mặc kệ. Nó chỉ quan tâm đến một mục đích cụ thể: vươn cái rễ tới đất.

Nhiều ngày trôi qua.

Nhiều tháng trôi qua.

Nhiều mùa trôi qua.

Nhiều năm trôi qua.

Đến một ngày, cái rễ của nó đã chạm được đến đất.

Nó không thể nhầm được. Đó là một cảm giác rất khác. Một dòng dinh dưỡng nóng hổi chạy ngược lên thân nó, nhiều như nó chưa từng biết. Nó run lên vì sung sướng.

Nhưng nó chỉ cho phép mình tận hưởng một chút, rồi quyết định: "đầu tư" cho cái rễ thứ hai!

Nó đâm cái rễ đầu tiên sâu hơn vào đất để hút nhiều dinh dưỡng hơn. Nó cũng mọc thêm một ít lá để hút nhiều khí trời hơn.

Nhưng nó vẫn không vươn lên cao. Bao nhiêu dinh dưỡng và khí trời nhận được, nó dành hết cho cái rễ thứ hai, theo đúng cách như nó đã làm với cái rễ thứ nhất.

...

Qua hàng chục năm, nó đã có 10 cái rễ cắm được xuống đất. Tất cả các rễ của nó đã tự nuôi được mình có dư, nó không cần cần lấy rễ anh nuôi rễ em như trước nữa.

Nó hài lòng nhìn bộ rễ khoẻ mạnh, cảm nhận những dòng dinh dưỡng cuồn cuộn chảy từ đất lên thân nó.

Nó quyết định: đã đến lúc vươn cao lên được rồi!!!

...

Chuyện sau đó thì không có gì nhiều để kể nữa.

Nó lớn nhanh như thổi.

Nó nhanh chóng trở thành cây cao nhất rừng.

Nó tiếp tục vươn lên cao, cao gấp nhiều lần những cây khác.

Nó nhìn thấy một không gian rộng lớn mà các cây cối khác không nhìn thấy được.

...

Thật ra, trong khi nó vẫn còn là "thằng còi" mang bộ rễ to bự, nhiều cây xung quanh nó đã chết và được thay thế bằng thế hệ con của chúng, rồi đến thế hệ cháu, thế hệ chắt... của chúng.

Những dòng họ cây đó hưởng dương nhiều hơn hưởng thọ. Chúng có quá ít rễ và rễ của chúng cắm vào đất quá nông. Chúng chỉ chăm chăm đua đòi khoe lá, không biết rằng bộ rễ yếu ớt của chúng không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho cuộc ăn chơi.

P/S:

Câu chuyện do chính cây tung này kể, tôi chỉ chép lại và không thêm bớt gì.
Disqus Comments